Chương 7

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

9.714 chữ

14-12-2022

Edit: Phưn Phưn

Tài nguyên kí túc xá tạm thời của căn cứ huấn luyện quân sự vô cùng sung túc, đủ cho ba năm mỗi năm một khu, mỗi lớp chiếm tới hai kí túc xá lớn.

Mà truyền thống tháng huấn luyện quân sự nhiều năm của trung học Kiền Đức, đã tạo thành quy định bất thành văn: khu A, B, C tương ứng với ba lớp mười, mười một, mười hai; trong khu, xếp bắt đầu từ lớp Tinh Anh, nam nữ mỗi lớp tách ra hai khu kí túc xá lớn.

Khu C 001.

Tương ứng với kí túc xá nam sinh lớp mười hai Tinh Anh.

Bên ngoài kí túc xá chính là một bãi cát rộng, trong căn cứ huấn luyện quân sự xi măng là một vật rất hiếm, ngoại trừ bên trong căn tin —— bãi cát vàng mênh mông vắng lặng chính là khung cảnh thường thấy nhất.

May mà hôm nay gió không lớn lắm, chỉ là ánh nắng vô cùng gắt.

Đối diện hai kí túc xá là hai thanh xà kép, trong đó một nam sinh mặc áo thun trắng và quần dài màu xám ngồi trên đó, chân hơi gập lại, đường cong thon dài bị quần dài bọc lại, đôi giày cao cổ tùy ý đạp lên thanh xà đối diện.

Mũ lưỡi trai màu đen lười biếng đội ở trên đầu, có chút u ám, lộ ra dưới ánh nắng nóng rực là màu da trắng sáng.

Trong "Cảnh nền" tất cả mọi người đều quy củ mặc đồ rằn ri, thì gương mặt tuấn tú này càng thêm chói mắt.

Bên ngoài một loạt kí túc xá khu C, ở cửa kí túc xá nữ sinh, hầu như mỗi một phòng đều có người công khai hoặc trộm nhìn về phía này.

"Ôi... Ở chỗ này nóng muốn chết."

Kiều Cẩn ngồi xổm dựa vào một cây xà kép, nóng đến nỗi trông như chó Nhật. "Không có điều hòa thì thôi quên đi, đơn giản ngay cả một cái quạt cũng không có! Đây có phải là căn cứ huấn luyện quân sự không, hay đây là địa ngục nhân gian??"

Kiều Du cũng khổ không thể tả.

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên trên xà đơn.

"Tuấn ca, chúng ta thật sự không về à?"

"..."

Một tay Hoắc Tuấn kéo mũ lưỡi trai xuống, thời tiết khô nóng này cũng làm cho tâm trạng anh có chút bực bội.

Chẳng qua nhớ tới cái người mặc váy trắng nhỏ đó, một chút tâm trạng này cũng đã bị một nguồn nhiệt khác bao phủ. Môi Hoắc Tuấn khẽ cong lên, nhíu mày cười.

"Không về."

"..."

"Bớt làm chuyện đặc thù đi. Chờ kết thúc tháng huấn luyện quân sự, rồi cùng về."

Kiều Du "......"

Kiều Cẩn ngồi xổm trên mặt đất sắp khóc tới nơi: "Ca, người anh em thân thiết của tớ —— hai năm huấn luyện quân sự lớp mười mười một đều "làm chuyện đặc thù", tại sao đến năm thứ ba lại đột nhiên đổi ý, tại sao lại phải tới một chuyến để góp vui vậy?"

Hoắc Tuấn không đáp.

Kiều Cẩn cũng không trông cậy anh có thể nói cái gì —— trước khi nghỉ hè đã quyết định xong là sẽ không tới căn cứ huấn luyện quân sự, đột nhiên đến ngày bắt đầu huấn luyện quân sự Hoắc Tuấn lại thay đổi chủ ý, bọn họ hỏi thế nào cũng không biết được câu trả lời.

Kiều Cẩn đang chuẩn bị nói thêm cái gì nữa, bên cạnh đột nhiên có một hòn đá nhỏ bay tới. Cậu ngẩng đầu nhìn, Kiều Du ném cục đá ý bảo nhìn sang bên cạnh.

Nền đất của khu kí túc xá rất thấp, muốn đi từ sân huấn luyện qua đây, phải bước xuống bảy tám bậc thang.

Dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, một cô gái mặc bộ đồ rằn ri bước xuống bậc thang, đi về phía bọn họ.

"...Tần Khả?"

Kiều Cẩn kinh ngạc, ngửa đầu nhìn trên xà đơn.

Dưới ánh nắng thân hình thiếu niên đội mũ lưỡi trai cứng lại.

"..."

Mấy giây sau, anh cúi đầu, hơi căng mắt, con ngươi đen nhánh nhìn xuống.

Tần Khả dừng lại bên cạnh xà kép.

Kiều Cẩn cách gần nhất, cười hì hì chống lan can đứng dậy, nói: "Để tôi đoán xem, vừa rồi Tuấn ca mắt cũng không chớp cự tuyệt Tần Yên, ngay sau đó em gái Tần Khả của chúng ta lại tới —— Ôi, đây là muốn ăn chết Tuấn ca của chúng tôi mà."

Từ phía trên ném xuống mũ lưỡi trai, ném trúng gáy của Kiều Cẩn.

Hoắc Tuấn liếm khóe miệng, cười chế giễu.

"Ai là em gái cậu?"

Kiều Cẩn: "Khụ, là tớ nói sai, em gái Tần Khả của Tuấn ca chúng ta."

"Cút sang một bên."

Kiều Cẩn nhún vai, khom lưng vòng qua xà kép, đi đến bên cạnh Kiều Du đang ôm cánh tay đứng ở đầu khác, lẩm bẩm rồi cười rộ lên.

Hoắc Tuấn chống trên thanh xà đơn, nhảy xuống dưới.

Gió thổi qua vạt áo của thiếu niên. Ánh nắng làm cho mùi bạc hà và xà phòng trộn lẫn vào nhau, để lại dư vị trong gió.

Đợi đến khi Tần Khả hoàn hồn, Hoắc Tuấn đã đứng trước mặt nhìn cô từ trên cao xuống. Con ngươi đen nhánh kia giống như thân cao của chủ nhân nó đều có cảm giác áp bức.

Tần Khả không dấu vết lùi lại nửa bước.

Cô nâng cái túi xách trên tay lên, "Cảm ơn."

"..."

Mí mắt Hoắc Tuấn rủ xuống, tầm mắt khẽ lướt qua.

Dưới ánh nắng nóng rực cánh tay trắng nõn mảnh mai lộ ra, làm người khác không khỏi lo lắng sẽ bị phơi nắng đến thương tổn.

Dừng hai giây, anh vẫn là đưa tay nhận lấy, lấy đồ trong túi xách ra.

Một cái áo khoác mỏng màu đen.

Khóe môi Hoắc Tuấn khẽ cong lên.

Nghỉ hè vừa rồi ở quán bar, anh đã sớm chú ý tới cái áo này bị cô gái nhỏ hoảng loạn cầm đi.

Anh rủ mắt, cười nhẹ.

"Tôi còn tưởng rằng, cái áo này sẽ bị em trực tiếp ném vào thùng rác."

Trước đó Kiều Cẩn Kiều Du cũng nhìn thấy túi, lúc này cũng tò mò lại gần nhìn. Thấy trong tay Hoắc Tuấn cầm cái áo khoác, Kiều Cẩn cười nhạo.

"Đừng nói là ném vào thùng rác rồi lại nhặt lại nhé? Bệnh sạch sẽ của Tuấn ca nghiêm trọng lắm."

"..."

Không biết vì sao trong lòng Tần Khả lại căng thẳng.

Nói đến bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, Hoắc Trọng Lâu cũng...

Lắc đầu, dập tắt đi cái ý tưởng không đáng tin vừa lướt qua, Tần Khả cố gắng bình tĩnh: "Quần áo đã được giặt."

Hoắc Tuấn trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: "Em giặt?"

"...Ừ."

"Tự, tay?"

Theo tiếng, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Tuấn hạ xuống, nhìn mười ngón tay tinh tế của cô gái.

Tần Khả "......"

Đề tài này hình như có chút điên rồ, trực giác nói cho cô biết tốt nhất vẫn nên dời đề tài đi.

Tần Khả nắm chặt đầu ngón tay, mở miệng: "Hôm nay trước khi lên xe, anh đã nói với tôi cái gì."

"..."

Cơ thể Hoắc Tuấn cứng đờ.

Anh nâng mắt, khẽ nheo lại nhìn Tần Khả, ánh mắt đó cực kỳ có tính xâm lược, khiến Tần Khả có cảm giác như là con mồi đang bị để mắt tới.

Cô lặng lẽ khẽ hít một hơi, "Anh nói, tôi cứu anh, anh sẽ báo đáp tôi."

Hoắc Tuấn vẫn không nói một lời. Nhìn chằm chằm cô khoảng mười giây, bỗng nhiên anh cười khẽ, cúi đầu.

"Em muốn cái gì —— suy nghĩ cho kĩ, chỉ có một cơ hội."

Anh hơi dừng lại, ngay lúc Tần Khả sắp lên tiếng bỗng thấp giọng, giọng nói bị đè tới trầm khàn.

"Một cơ hội. Bất kể là em muốn cái gì... Tôi đều thỏa mãn em."

Anh nói xong đứng thẳng người lại, ý vị thâm trường nhìn cô.

Ánh mắt Tần Khả lóe sáng.

Nhưng cô không có một chút do dự nào.

"Đêm nay đệm nhạc dương cầm —— chỉ có một việc này, sau này chúng ta cũng không ai nợ ai, thanh toán xong."

Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô vài giây.

"Thanh toán xong?"

"Ừ."

"... Được."

Anh liếm liếm hàm răng, đè thấp tiếng cười, cũng áp xuống tia tàn bạo dưới đáy mắt.

Thấy Hoắc Tuấn đi phía sau Tần Khả tới đây, toàn bộ hoạt động trong phòng đều đột ngột ngừng lại.

Trong khoảnh khắc đó mọi âm thanh đều dừng lại, lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi hai người tới gần, trưởng ban Ban Văn Nghệ và mọi người mới hoàn hồn. Trưởng ban cười xấu hổ, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Khả, dừng một chút, lại nhìn dáng vẻ lười biếng của nam sinh phía sau.

"... Tuấn ca, học sinh mới không hiểu chuyện, gây họa, còn phiền toái cậu đến đây."

Hoắc Tuấn khẽ cười, không nói một từ.

Mọi người nhìn ánh mắt lạnh nhạt không hề tiêu tan của Hoắc Tuấn khi nhìn Tần Khả —— khó thuần đến gần như lạnh lùng, đây mới là Hoắc Tuấn mà bọn họ biết.

Cũng bởi vì thế, bọn họ càng không thể hiểu nổi rốt cuộc Tần Khả làm thế nào mà có thể mời được Hoắc Tuấn tới đây?

Trưởng ban đè xuống kinh ngạc trong lòng, cười nói với Tần Khả: "Học muội Tần, chuyện này cũng đã làm phiền đến em rồi. Hứa Trung Khải đã chờ em rất lâu, hai người mau chóng học thuộc nhạc phổ ——"

"Em kêu tôi tới, lại không phải đệm nhạc cho em?"

Đột nhiên một giọng nói cắt ngang lời của trưởng ban, nhưng mọi người lại không dám tỏ vẻ bất mãn lên trên mặt.

Ngay cả trưởng ban Ban Văn Nghệ cũng vội vàng xoay người lại, nhìn Hoắc Tuấn.

Mà Hoắc Tuấn không chớp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái.

Đã chuẩn bị bỏ đi Tần Khả dừng lại bước chân.

Dưới những cái nhìn chăm chú, cô chỉ có thể kiềm chế cảm xúc nhẹ giọng nói: "Tôi có người đệm nhạc dương cầm rồi, cần anh giúp là nhóm khác."

"..."

Khóe môi Hoắc Tuấn khẽ cong lên.

Trong nháy mắt nhiệt độ trong đôi mắt đen nhánh kia lạnh xuống ——

"Tần Khả, em coi tôi là chó để sai bảo à?"

"..."

Mọi người cứng đờ.

Tần Khả cứng lại, trong lòng cô có chút buồn bực, cảm giác không thể hiểu nổi mà quay đầu nhìn Hoắc Tuấn đứng phía sau.

Không cần nói cũng biết nam sinh này đang tức giận —— nhưng thậm chí cô cũng không biết tại sao anh lại nổi điên.

Ở đó, tầm mắt Hoắc Tuấn lạnh băng phác họa qua thân hình của cô gái.

Ánh mắt anh trầm xuống.

Càng nhìn càng thấy đẹp. Cũng không phải là vẻ đẹp vô cùng kinh diễm, chỉ là không ngờ mỗi một phân một tấc đều mặc sức câu đi trái tim anh, ngay cả độ cong hơi cuốn lên của lông mi cũng làm cho anh nhịn không được...

Ánh mắt Hoắc Tuấn thâm trầm.

Mấy giây sau, anh cúi đầu, bỗng bật cười.

"Được."

"Tôi nhận lệnh."

Anh khẽ liếm hàm trên, giương mắt.

"Nhưng dây xích này chỉ có thể dắt trong tay em, Tần Khả."

"..."

Ánh mắt giống như đã từng quen biết kia làm cho cả người Tần Khả cứng đờ.

Cô hoàn hồn đang định nhìn lại, thì nam sinh đã thu lại cảm xúc, trở về bộ dạng lười biếng.

Anh nhìn trưởng ban Ban Văn Nghệ đang ngẩn ra ở bên cạnh.

"Muốn tôi giúp đỡ thì có thể."

Trưởng ban Ban Văn Nghệ chần chừ, "Tuấn ca, ý của cậu là...?"

Hoắc Tuấn nở nụ cười khẽ.

Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Khả.

"Tôi chỉ muốn cô ấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Khả:... Em muốn cự tuyệt.

Hoắc Tuấn: Không, em không muốn.

Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.

Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!